Sau một khoảng thời gian thấy mình sống quá tệ, tôi quyết chí đi lên Đà Lạt một mình.
Nghĩ về cách mình cứ nhắm mắt nhắm mũi mà lao về phía trước, nghĩ đến lúc mình đã làm người khác buồn, khóc và tổn thương, tôi cảm thấy bụng quặn cả lại còn lồng ngực thì lạnh cóng. Tôi nghĩ rằng mình phải đi đến cái chỗ buồn nhất khi đi một mình mà tôi biết, và ở đó tôi sẽ phải tự đối mặt với chính mình. Thế là tôi đi Đà Lạt.
Nhưng không, chẳng có cái gì đối mặt cái gì cả.
Tất cả chỉ là những suy nghĩ nhảm nhí và có lẽ là hơi trẻ con. Đà Lạt vẫn vậy, xinh đẹp và yên bình. Tôi thì gặp đủ thứ rắc rối từ lúc đặt chân đến nơi cho đến tận lúc ra đi. Tôi cảm thấy nửa buồn rầu, nửa giận dữ.
Tôi bảo “Đà Lạt vẫn buồn thế nhỉ.” N đáp “Không đâu, là vì anh lúc nào cũng buồn thì có.“
Ừ đúng là tại tôi thật. Dù cho chị chủ khách sạn lẫn anh cho thuê xe máy đều nói cùng một câu “Em đi một mình à? Thế thì buồn lắm nhỉ.“
_
Ngày đầu tiên, lang thang năm cây số trong đêm vì không có chỗ nào để trú. Đón được bình mình tuyệt đẹp trên Hồ Xuân Hương trong tình trạng hết film.
Hai lần mò lên Crop Lab mua film rồi lại chụp hết luôn trong ngày. Lần đầu tiên tôi chụp nhiều như thế, dù vẫn tiếc rằng ngày cuối ở lại Đà Lạt không kịp mua thêm film, và vẫn còn quá nhiều thứ muốn chụp.
Lúc tuyệt vời nhất có lẽ là lúc đi xe qua những con đèo loang lổ bóng cây giữa trời nắng đẹp. Bầu trời xanh và cây cối cũng xanh. Cảnh vật trong trẻo dịu dàng. Ngoài tiếng xe chạy thì cả chuyến đi thật im lặng, cả ngày tôi hầu như không phải nói gì. Tôi cố không nghĩ rằng có người nói chuyện thì sẽ vui hơn.
Đồi chè Cầu Đất xanh rực trải dài. Tôi vừa đi vừa phải tự nhủ bỏ thói quen nhìn góc để chụp chân dung. Tôi cố gắng tìm những khung hình có thể bắt được cái đẹp của cảnh vật mà không có người, tuy chưa thành công lắm.
Hồ Tuyền Lâm rất đông, và rải đầy những dấu vết du lịch. Tôi cố gắng đi hết nửa vòng hồ để tìm xem có chỗ nào thật thơ mộng như mình tưởng nhưng đành chịu thua, đành phải vòng về gần khu bến thuyền và ngắm hoàng hôn cạnh hai chú đang ngồi câu cá.
Mặt trời khuất một cái, đường về lạnh và ảm đạm. Buổi đêm ở đây tôi chẳng biết làm gì, đành về phòng mở máy ra làm việc một cách ngớ ngẩn.
Điểm sáng của ngày thứ hai là mái nhà The December ấm cúng, với quán Sparö xinh xắn. Tôi vô tình ở phòng April, dù cũng không tìm được ý nghĩa gì gắn với nó cả. Phòng to đẹp dễ thương, hơi sang khi đi một mình. Chẳng hiểu sao lại tiêu tốn thế
À và được ăn nhiều nhiều bánh ở Totto-chan. Nhưng qua tiệm Jiā thì không được gọi món nào dù nhìn ảnh trên fanpage mình rất thèm. Tiệm cafe Tháng Ba cũng ổn, đồ xinh cảnh đẹp và cái tên hợp với chuyến đi.
Ngày cuối cùng, mua cuốn sổ nhỏ, lang thang nhặt hoa, và trễ.
_
Một chuyến phototrip không tròn vẹn, một chuyến đày ải nửa vời. Chỉ đến khi nhận sao kê thẻ tín dụng mới nhận ra ngu càng thêm ngu ?