Máy đi viện đã hơn tuần mà chưa thấy có tiến triển, nên đành viết dăm dòng nhớ thương. Hi vọng đây sẽ không phải là điếu văn cho em nó.

My Minolta SRT-102
My Minolta SRT-102

Minolta SRT-102 được sản xuất vào những năm 1973-1975, tức là hơn mình gần hai chục tuổi. Gọi em vì bé bỏng thôi chứ tính tuổi chắc phải gọi bằng chú..

Thân xác “chú” khỏe mạnh cứng cáp. Toàn thân kim loại. Cái xác không đã nặng đến bảy lạng, thêm phim, pin với ống kính vào nữa thì cũng chỉ như cầm quả tạ hơn cân. Đảm bảo ném nhau móp đầu (nhau).

Mà pin ấy chỉ dùng để đo sáng, còn lại hoạt động hoàn toàn bằng cơ khí. Mình vẫn thường nghĩ mà kinh ngạc về một loạt hệ thống bánh răng phức tạp ở trong cái cục sắt ấy, mà chỉ cần vặn vặn một tý bấm cái tạch là có thể tạo ra chuyển động màn trập ở tốc độ 1/1000s, chả cần điện.

Nhớ kĩ lại thấy chức năng đầy đủ chả thiếu gì, lấy nét cả mặt cắt cả hoa dâu, hẹn giờ có, chồng phim có, khóa gương lật có, xem trước khẩu độ cũng có… Cắm cái flash đời mới vào chụp cũng nháy sáng lóa luôn tóm lại là thật hết hồn với công nghệ của hơn bốn chục năm về trước.

Đấy suốt bao lâu cứ vừa dùng vừa trầm trồ về cục gạch già ấy sao mà bền thế.

Cho đến bây giờ đã què cụt và đi viện. Linh kiện đã cũ, bánh răng đã mòn.

Self-portrait with Minolta SRT-102
Self-portrait with Minolta SRT-102

Chỉ mong lại được chụp.

Leave a Reply