Có đôi lúc ấy, nghĩ rằng ngoài gia đình và bạn bè thân ra thì mình vợ con chưa có, người yêu cũng không, hẳn là thời điểm thích hợp vô cùng để bỏ đi biệt xứ vài năm. Một chốn nào đẹp đẽ và xa lạ ấy, làm lại từ đầu, kiểu rất hoang tưởng, có lẽ do xem phim nhiều quá.

Nhưng rồi cũng lại hiện lên câu hỏi: “Nhưng bạn ơi, chúng ta lấy tiền đâu mà đi?”. Đợi mãi chả thấy có ai ném cho cục tiền vào mặt, đành ngậm ngùi.. lên giường đi ngủ. Một điều đáng buồn là mình không có nghị lực và sự chăm chỉ cần thiết để có thể gửi gắm tất cả vào sức lao động của đôi bàn tay.

Kiểu như mình rất muốn được đi nước ngoài, cụ thể là đi Nhật. Nhưng chả muốn đi học, cũng chả muốn đi làm, trong đầu chỉ tưởng tượng ra mỗi chuyện chơi.. thành thử nó chỉ dừng lại ở mức mơ tưởng chứ chả ra cái mục tiêu gì cụ thể cả.

Ơ thật ra đây không phải bài viết để điểm lại sự lười biếng và mơ mộng của mình, ý mình chỉ là mình thấy hoàn cảnh độc thân của mình nó rất phù hợp để đi đâu đó thôi vì nhìn ra mấy đôi yêu xa cũng khổ sở lắm, lằng nhằng hỏng việc như chơi..

Chỉ là, đôi lúc, nghĩ bụng muốn bỏ đi biệt xứ vài năm…

Leave a Reply