Cứ chạy đều đặn trong những bánh răng của xã hội làm cho cơ thể tôi mệt nhoài, trí óc tôi mụ mị đi, và cảm thấy những con chữ cứ tuột ra khỏi người mình. Mấy nay bám víu vào những niềm vui còn ở bên cạnh, tôi mới có thể ngồi lại để viết đôi lòng để tự bản thân đánh dấu lại những điều đã và đang trải qua.
_
Chuyện thứ nhất
Khởi thủy
Vốn từ nhỏ tôi đã có niềm quan tâm đặc biệt với hai thứ: Nghệ thuật và Khoa học công nghệ. Nghe có vẻ hơi tham lam, tôi không chắc nữa, nhưng đến giờ tôi vẫn ôm cả hai mảng đó trong cuộc đời. Nhưng để nói về thứ hạng cái nào quan trọng hơn, thì đó chắc chắn là Nghệ thuật.
Tôi thích hầu như tất cả các loại hình nghệ thuật, và đứng đầu trong số đó là vẽ (Không dám gọi Hội họa vì nghe quá hàn lâm). Thời đi học, tôi say mê vẽ không ngừng. Tôi đã muốn mình trở thành một họa sĩ truyện tranh, hoặc một công việc nào khác mà có thể vẽ. Tôi muốn được chủ động sáng tạo. Tôi khao khát được thể hiện những ý tưởng của mình, bằng đôi tay của mình.
Những mục tiêu, hay gọi là ước mơ cũng được, hướng về một thời điểm mà truyện tranh của mình thực sự có giá trị, những lý tưởng của mình thực sự có tác động đến xã hội. Rồi sẽ phải có một cột mốc nào đó để chứng minh sự ghi nhận, như một giải thưởng nào đó, một con số độc giả trung thành, hay (như một ví dụ chỉ mang tính hình dung cho hợp thời) Forbes 30 Under 30 chẳng hạn.
_
Chuyện thứ hai
Bản ngã
Vốn từ nhỏ, ngoài những niềm quan tâm kể trên, cùng những trò chơi và các nội dung giải trí khác, tôi hầu như không cảm nhận được nhiều về cuộc sống.
Tôi không có cá tính đặc biệt hay những gu cụ thể nào. Tôi không hiểu được suy nghĩ của người khác và rất khó khăn trong việc phân tích và giao tiếp giữa người với người. Nhiều người rất ngạc nhiên về việc tôi có thể ăn mãi một món ăn lặp lại hàng ngày trong thời gian dài mà không chán; với tôi đó chỉ đơn thuần là ăn để tồn tại, tôi không có nhiều nhu cầu thưởng thức.
Qua thời gian thì tôi đã phải học rất nhiều thứ để có thể “hòa mình” vào trong xã hội, thậm chí là bắt chước máy móc và ép mình tin vào điều đó. Đôi lúc tôi cảm thấy mình như một cái bóng nhại lại người khác.
Cách đây cũng khá lâu, một cô gái đã nói với tôi đại loại rằng tôi cần trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn. “Giữ gìn quá cũng không tốt đâu”, cô ấy bảo vậy. Ở thời điểm đó tôi đã thực sự sốc. Tôi không hiểu sao khi cuộc sống mình tưởng trước giờ vẫn bình thường, mà lại nghe như xấu xa đến vậy. Cô gái ấy, người không bao giờ thỏa hiệp, đã rời Hà Nội để sống một cuộc sống tự do cũng lâu rồi. Còn 5 năm nay, tôi vẫn bị mắc kẹt trong cái sự ám ảnh về “trải nghiệm” và “thỏa hiệp” ấy.
Và càng ngày tôi càng thấy tệ hơn khi cố gắng hòa nhập với thế giới xung quanh bằng cách nhại lại những gì mình không biết, trải nghiệm những gì mình không hiểu và thỏa hiệp với những gì mình không thích.
_
Chuyện thứ ba
Nửa đời
Và giờ đây tôi đang lún sâu vào một hoàn cảnh mà mình đã nhìn thấy từ trước nhưng vẫn đâm đầu.
Tôi vẫn không làm điều mình thích. Các cột mốc đâu rồi, các mục tiêu đâu rồi.
Tôi vẫn cảm thấy quá tệ hại khi nghĩ về những sai lầm và những phút giây xấu xa nhất của mình. Bản ngã của tôi mà tôi còn cảm thấy không phải của tôi nữa, đầy những mảnh ghép được nhặt nhạnh từ người khác và lấp lên một nỗi buồn âm ỉ.
Thiếu đi bản ngã, tôi không còn khả năng tự sáng tạo, không còn năng lượng để vươn đến cái gì. Tự bản thân tôi bây giờ đã bị định nghĩa bởi lúc tồi tệ nhất của chính mình. Tôi cảm thấy đã xuống đáy rồi thì không thể lên lại được.
Thất bại.
29 tuổi. Lại quay về cảnh sáng sáng đều đặn đi làm chấm công, dành 9-10 tiếng để gạch bỏ dần một cái danh sách rồi lại chen qua phố đông để đi về.
Under 30.
Tôi vẫn chưa biết sau đó là gì.
Khan
Anh sẽ vượt qua cái mốc mà mọi người thường gắn cho thôi. Hãy tự do như cái cách mà anh muốn vậy