Mỗi lần thay điện thoại, hoặc cài lại hệ điều hành android, mình đều thay một bài nhạc chuông mới. Hôm nay ngẫm lại mới thấy, ngẫu nhiên sao mà mỗi lần thay nhạc chuông đều gắn với mỗi giai đoạn mà cuộc sống và suy nghĩ của mình bị xáo trộn rất lớn.
Tạm kể lại trong năm năm trở lại đây thôi, vì trước đó không nhớ nổi ?
2014-2015 là giai đoạn mình để bài Norwegian Wood. Ừ hồi đó vẫn còn đọc lại Rừng Na Uy nhiều lần, hồi vẫn còn rất mông lung và mơ mộng.
2016-2017 thì để sang Hey Jude với một nỗi buồn tưởng như dài vô tận. Chỉ là tưởng như thôi, bởi vì nghĩ kĩ thì chắc là mình cũng chẳng biết gì nhiều nhặn cả, ngoài việc trong đầu có một mong muốn níu giữ những thứ tốt đẹp.
2018-2019 trôi qua với Let It Be, có lẽ đánh dấu một giai đoạn thả trôi cuộc sống, ngơ ngơ ngẩn ngẩn và chỉ hi vọng mọi thứ sẽ tự tốt lên. Ê nhưng rồi mọi thứ càng thật là tệ nếu mình không tập trung cho nó, nên là cuộc sống này không thể vô não được đâu các bạn ạ. Chuyện gì cũng nên nghĩ thật kĩ, lúc nào cảm giác nghĩ kĩ rồi thì dành thêm cả tháng nữa nghĩ thêm về nó cho chắc.
Và hôm nay thì mình quyết định ngồi nghe lại vài album để tìm một bản nhạc chuông mới.
Cuối cùng thì mình cắt lấy đoạn này trong In My Life:
There are places I’ll remember
All my life, though some have changed
Some forever, not for better
Some have gone, and some remain“In My Life” – The Beatles
All these places had their moments
With lovers and friends, I still can recall
Some are dead, and some are living
In my life, I’ve loved them all
Lí do thì là vì lúc nghe đến đoạn này tự dưng nhớ đến nhiều chuyện trong quá khứ, nhớ đến cả những bản nhạc chuông cũ. Đó là lúc nhận cuộc gọi của những người dù mới gặp một lần hay đã từng thân thiết mà có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại, đi trên những con phố chỉ đi qua vài dịp nhưng tự dưng hiện lên như những ảo ảnh, những mẩu kí ức nho nhỏ tua lại như những thước phim, và những lốc xoáy đang cuộn lên trong bụng.
Ừ, và lấy đoạn nhỏ này, để nhắc nhở bản thân cần biết nhớ, biết yêu thương.