– Kì quặc thật nhỉ?
J cất tiếng, ánh mắt vẫn trông ra dãy nhà phía xa nơi mặt trời chuẩn bị lặn xuống. Mỗi lần có ý muốn nói chuyện gì, hắn lại buông thõng một câu như vậy.
– Sao cơ? – S ngồi dậy – Cái gì kì quặc?
– Chuyện trở lại một thứ tưởng chừng như đã từng rất quen thuộc, để thấy nó lạ lẫm.
Thở dài một tiếng, S chậm chạp đứng dậy. Gã phủi quần vài phát qua loa rồi vịn nhảy lên bờ tường, đứng cạnh J. Đoạn gã quay sang, hấp háy mắt mắt.
– Cụ thể là chuyện gì nào?
– Ví dụ như có một trạng thái, mà tôi tưởng như đã quá quen thuộc với nó rồi, cho đến tận lúc chuyển sang trạng thái khác. Rồi một ngày, khi quay trở lại trạng thái cũ, tôi bỗng thấy nó thật lạ lẫm, thật choáng ngợp, thật tàn nhẫn.
– Ví dụ? – Giọng của S bắt đầu có chút mỉa mai – Ví dụ là trạng thái gì?
Mặt trời lúc này đã chạm vào đỉnh của cụm nhà chung cư. J nhíu mắt lại để nhìn cho rõ sự thay đổi của quầng sáng nơi chân trời, rồi mới từ từ nói:
– Ví dụ như sự cô đơn.
– Vậy ý cậu là, ví dụ như có một trạng thái gọi là cô đơn, mà cậu tưởng như đã quá quen thuộc với nó rồi, cho đến tận lúc cậu không cô đơn nữa? Rồi khi cậu cô đơn trở lại thì cậu không chịu nổi ấy hả?
– Phải, ví dụ là như vậy.
Cả hai cùng cười. J chỉ cười hắt ra đằng mũi, còn S thì bật ra đôi tiếng nghèn nghẹt. Gã quay sang bước xuôi theo bờ tường về phía mái kính. Hai cánh tay đưa lên, S bắt đầu quay tròn ngón trỏ như muốn vẽ ra hai đường xoắn ốc trong không khí. Đúng đến bước thứ tư thì gã quay lại, hất đầu về phía J vẫn đang chăm chú với cảnh hoàng hôn.
– Có thể nó gọi là trèo cao ngã đau đấy.
– Có thể – J ngẫm nghĩ – Nhưng có lẽ phần lớn đó chỉ là sự bất ngờ. Có thể khi tôi có một chút thời gian làm quen lại với trạng thái đó, tôi sẽ lại thấy nó bình thường thôi, thật tự nhiên.
Lần này thì S phá ra cười.
– Nghe cứ như bài hát Alone again của Gilbert O’Sullivan ấy nhỉ?
– Ừ, naturally. Nhưng không nghiêm trọng đến mức như lời bài hát ấy đâu.
– Nhưng mà này, thật đấy. Rồi cậu sẽ quen thôi. Không một lần thì hai lần, hoặc lần sau nữa. Rồi cậu sẽ thấy nó không cao đến thế, hoặc ngã không đau đến thế, hoặc chỗ đau sẽ chóng lành đến mức cậu còn chẳng bận tâm về nó nữa.
Mặt trời đã khuất hẳn, chỉ còn lại một vệt vàng nhàn nhạt giữa nền xanh. Giờ J mới quay người lại, nhíu mày.
– Nếu vậy thì ta có đánh mất đi giá trị của cả hai trạng thái không? Nếu nó không cao nữa, là ta hạ thấp nó. Nếu nó không đau nữa, là ta xem nhẹ nó. Nếu nó chóng qua đi, là ta hời hợt với nó. Rồi nếu cứ như vậy, chẳng còn gì là quan trọng nữa cả, như cái cách ta chơi lại một trò chơi thuở nhỏ và thất vọng khi bỗng thấy nó nhàm chán làm sao.
– Nhưng bạn ơi, cái cậu nói chính là nền tảng của khái niệm kinh nghiệm. Trạng thái cũ mất đi giá trị bởi con người sẽ hướng đến giá trị mới. Họ sẽ ngã, họ sẽ quen và họ sẽ trèo cao hơn. Như cái cách người ta nấu ăn ngon hơn và chế tác tinh xảo hơn vậy. Cậu không thể nào có thể tâm đắc về một thứ đơn giản tương tự như cách cậu thưởng thức một thứ phức tạp. Tôi và cậu, dù muốn hay không, cũng sẽ phải trải qua những điều đó.
– Thế có những cái không thể trèo cao hơn thì sao?
– Ví dụ như – S tiếp tục mỉa mai – sự cô đơn?
J khẽ nhún vai. Hắn ngửa cổ lên nhìn bầu trời trong vài giây rồi thả chân nhảy xuống nền bê tông. S ở phía bên kia thì bắt đầu huýt sáo, trước khi men theo bờ tường về phía khoảng sân rồi dậm đáp đất thật mạnh.
– Tôi chỉ hỏi vậy thôi.
Bầu trời chưa tối hẳn, mà mang một màu xanh thẫm. Tiếng huýt sáo vẫn đều đều theo điệu nhạc của bài Alone again.
In a little while from now
If I’m not feeling any less sour
I promise myself to treat myself…