Tôi đã gặp không ít người cảm thấy lạc lõng trong cuộc sống này; mà bằng những cố gắng rụt rè của mình, tôi chẳng thể chạm được tới họ.
Những giao tiếp vụn vỡ. Những suy nghĩ không thể hiểu, hoặc nhất định không chịu hiểu.
Tôi có một số thói quen cũng như trải nghiệm được hình thành một cách tự nhiên từ bé, kiểu như: lúc đi trên xe thì hay tưởng tượng có bóng người chạy song song, nhảy qua nhà cửa và những cột cây số trên đường; điều chỉnh âm lượng của TV thì nhất định phải để một số chia hết cho 5; hay lúc bị sốt thì toàn ngủ mơ thấy những khối hình học phóng to ra vô cùng hoặc thu bé lại đột ngột, lúc ấy quả thực là đáng sợ. Tôi cứ nghĩ những cái ấy chẳng ai có, cho đến cách đây tầm 5 năm, khi tôi lần đầu biết đến 9gag. Có những người khác đăng những bài kể về những điều y hệt, dù ở cách xa tôi nửa vòng trái đất. Lần đầu tiên tôi thấy mình chẳng có tý teo đặc biệt nào, thất vọng dễ sợ :))
Và lúc ấy tôi nghĩ rằng, hóa ra con người cũng đều giống nhau cả. Kiểu như có một cơ sở dữ liệu khổng lồ chứa hàng triệu thuộc tính và mỗi được lại được nhặt một bộ số ngẫu nhiên trong ấy. Thoạt nhiên thì ta tưởng ta không giống ai, cho đến khi ta gặp càng nhiều người thì lại càng thấy nhiều điểm chung.
Nhưng nếu vậy thì, bản thân mỗi người chẳng có gì đặc biệt cả sao?
Mỗi cá thể chỉ là những bản sao chắp vá từ nhiều cá thẻ khác?
Không, tôi vẫn tin tưởng rằng, mỗi người chúng ta đều có những điểm riêng khiến cho ta là ta, những điểm đặc biệt, những điểm “unique”. Ít nhất là cho đến khi ta gặp được người có đặc điểm tương tự :))
Những người hướng ngoại gây cảm giác họ là số đông trong xã hội, bởi họ có xu hướng phát tán hình ảnh và hoạt động của mình. Họ đi nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn, tụ tập nhiều hơn. Những người hướng nội thì bị phân tán trong những thế giới cô độc riêng của mình. Dù cho nghiên cứu đã chỉ ra rằng người hướng nội vẫn chiếm một nửa số người trong xã hội. Thật kì lạ.
Ta đặc biệt, nhưng ta không cô độc. Hãy để người khác có cơ hội tìm hiểu mình, hoặc chạm vào họ, từng chút một.