Facebook không còn phù hợp với tôi nữa
Lướt thật nhanh qua những dòng thông tin bất tận, cố gắng tìm lấy điều gì đó mình có thể quan tâm, chỉ để nhận lại cảm giác chán nản và mệt mỏi. Như thể vật lộn với vấn đề riêng của mình còn là chưa đủ, tôi nhìn lại, và thấy tất cả những việc này thật vô nghĩa.
Người bình thường
Chúng ta ai cũng méo mó cả. Như Naoko, và như Tooru. Tôi luôn nghĩ vậy. Nhưng liệu có những người méo mó một nửa không?
Lặt vặt OKR cuộc đời
Tầm này năm ngoái, tôi có lỡ phát biểu một câu vô não đại loại là như thế này: Bao giờ công ty sập thì anh vô với em một tháng nhé. Tôi đần độn và ngờ nghệch ngày ấy đã không kịp nhận ra rằng, startup có thể mong manh, nhưng đâu nào mong manh bằng một mối quan hệ xa xôi.
Chẳng thể chạm
Tôi đã gặp không ít người cảm thấy lạc lõng trong cuộc sống này; mà bằng những cố gắng rụt rè của mình, tôi chẳng thể chạm được tới họ. Những giao tiếp vụn vỡ. Những suy nghĩ không thể hiểu, hoặc nhất định không chịu hiểu.
Mạng xã hội và hiệu ứng tiêu cực
Thỉnh thoảng thấy newsfeed trên facebook xuất hiện một status than thở đau khổ gì đó của người quen, tôi lại thấy chút ái ngại và nhớ lại mình ngày trước. Nhớ lại những điều đã khiến tôi nghĩ tới một cái giả thiết về "hiệu ứng tiêu cực" trong cuộc sống.
Có đôi lúc muốn bỏ đi biệt xứ vài năm
Có đôi lúc ấy, nghĩ rằng ngoài gia đình và bạn bè thân ra thì mình vợ con chưa có, người yêu cũng không, hẳn là thời điểm thích hợp vô cùng để bỏ đi biệt xứ vài năm. Một chốn nào đẹp đẽ và xa lạ ấy, làm lại từ đầu, kiểu rất hoang tưởng, có lẽ do xem phim nhiều quá.