“Anh nhớ em như thế nào?”

G hơi nghiêng đầu, bờ môi run run như chưa muốn kết thúc câu hỏi tại đó. Tóc cô rủ xuống hơi che khuất ánh mắt của chính mình.

“Như thế này này.” J vừa nói vừa dùng cánh tay phải quơ một vòng trong không khí.

“Hình gì đấy?”

“Một hình tròn hơi méo, có lẽ là hình cái chum.”

“Nỗi nhớ có hình đấy hả anh?”

“À cũng tùy nỗi,” hắn mỉm cười “có thể với người khác nó có hình cái lọ.”

Hơi chau mày, G lắc lắc đầu tỏ vẻ không hưởng ứng.

“Tại sao thế?”

“Có thể là vì dài nhưng hẹp chăng?”

Cô mím miệng, “Thế nỗi nhớ dành cho em bị ngắn à?”

“Đâu có, nó là vừa dài vừa béo, chum mà lại. Chỉ hơi méo một chút thôi chắc không sao nhỉ?” Cả hai liền phá ra cười. Một lát sau khi J dừng lại, hắn vẫn thấy G còn đang khúc khích. Cảm thấy chút tự mãn, hắn im lặng ngắm gương mặt cô, mơ màng.

“Nếu anh nhớ em như thế, tại sao anh không nói vậy lúc em còn ở đây?”

J sững người.

Hắn cảm thấy như có một xô nước đá vừa được đổ xuống lưng, và tưởng như hình ảnh của G đang mờ đi trước mắt. Không phải, là cô đang mờ đi thật. Một nửa gương mặt cô chỉ còn là những liên kết ánh sáng màu vàng nhạt, còn từ bả vai trở xuống gần như không thấy được rõ đường nét nào nữa. J liếc nhìn xuống bàn tay trái của mình đang đặt trên quả cầu thủy tinh điều khiển lúc này chớp đỏ liên hồi, báo hiệu liên kết thần kinh bị đứt đoạn.

Ấn chặt lòng bàn tay ươn ướt của mình xuống quả cầu, J cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng những hơi thở chậm.

“Anh…”

Từng lưới ánh sáng nhỏ li ti bắt đầu dựng lại đầy đủ hình ảnh của G, chỉ còn sót lại vài đốm sáng nhỏ nơi đuôi tóc.

“Em nghe đây.”

“Có lẽ anh đã nghĩ rằng, cảm giác ‘nhớ’ lúc đó không mạnh đến thế.” Hắn nhấn chậm rãi từng chữ. Cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, cố gắng tìm con chữ nào thật nhất với cách hiểu của mình, hắn nói tiếp “Anh đã nghĩ rằng, theo logic thì, phải cách xa nhau mới có thể hình thành cảm giác nhớ chứ nhỉ; nếu vẫn có thể gặp nhau, vẫn có thể nói chuyện đều, thì cứ gặp cứ nói chuyện thôi, sao đủ tích tụ thành ‘nhớ’ được?”

“Anh nghĩ vậy thật hả?” G nhoẻn miệng cười.

“Ừ kiểu vậy. Anh không biết giải thich sao cho đúng nữa. Khó chết đi được.”

Hắn nhìn cô đang làm điệu búng ngón tay về phía mình như muốn bắn một cái gì đó.

“Anh cứng nhắc quá, và nghĩ nhiều nữa. Với em thì nỗi nhớ đơn giản thôi, nó không phải là một khái niệm có-không cố định thế đâu, mà là một sự chứng nhận tuyệt vời. Dù cho mình vừa mới gặp nhau xong thôi, nếu anh bảo nhớ em, em sẽ biết rằng anh luôn sẵn sàng nhớ em dù cho em có ở đây hay là đi đâu thật xa nữa. Điều đó mang lại cho em niềm vui. Điều đó mang lại cho em sự an tâm nữa.”

J không nói gì. Ánh mắt đưa vô thức từ bàn tay của hẳn, sang quả cầu điều khiển, rồi tới dãy thiết bị đều tăm tắp dưới đáy buồng chiếu lập thể.

“Tình cảm không thể lí trí như vậy được đâu,” G tiếp tục, cô hơi cúi mặt xuống để nghịch những lọn tóc.

“Vì để đợi đến lúc anh có thể nói nhớ em, em thật sự không còn ở đây nữa rồi. Ở đây chỉ là hình ảnh của em được dựng nên từ kí ức của anh, là lời nói của em được mô phỏng theo tiềm thức của anh. Dù anh có nói nhớ em bao nhiêu lần đi chăng nữa, em cũng đâu thể biết được.”

“Em bằng xương bằng thịt đã có những lựa chọn cho riêng mình, và đã đi thật xa khỏi nơi đây rồi.” Cô lấy đầu ngón tay vẽ một đường lượn sóng bằng ánh sáng dịu nhẹ “Anh cũng nên sẵn sàng đi tiếp đi nhé. Đừng cố gắng tập trung vào cái gì không phải hiện tại.”

Bàn tay của J run lên bần bật. Lần này hai mắt hắn thực sự nhòe đi.

Một khoảng im lặng dường như vô tận.

“Dù vậy thì, anh vẫn muốn có thể trực tiếp nói ra rằng, anh nhớ em.”

G lại mỉm cười.

“Anh nhớ em như thế nào?”

There are currently no comments.

Leave a Reply