Ngẫm lại thì, năm 2018 có rất nhiều chuyện xảy ra, gặp nhiều người và cũng xa nhiều người. Nhưng giữa một tỷ thứ chuyện đã xảy ra đấy thì có hai khoảnh khắc mà giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.
Lần thứ nhất là lúc xem cuộc thi bắn pháo hoa Đà Nẵng cùng gia đình, hồi tháng Sáu. Tôi đã từng xem pháo hoa trực tiếp nhiều lần, cũng từng ngó qua cuộc thi này trên TV vào những năm trước đó, thấy.. bình thường, nên thực sự trước khi đi không kì vọng nhiều.
Sự thật làm tôi ngỡ ngàng. Dàn pháo hoa trực tiếp trên sông với khán đài đủ chiều cao. Những bản nhạc được đội Thụy Điển tuyển chọn kĩ lưỡng và kết hợp với pháo hoa thành một phần thi công phu. Tôi lúc ấy bị choáng ngợp bởi cả hình ảnh và âm thanh, không chỉ bởi pháo hoa đẹp, mà còn bởi một cảm giác thanh thản lạ kì mà nó mang đến. Trong thoáng chốc, cái tâm hỗn độn đầy những phiền muộn và dằn vặt của tôi như được gột sạch trơn. Chẳng còn bận tâm công việc, hay tương lai, hay những mối quan hệ. Tôi thấy mình trống rỗng, chỉ còn những vệt hoa pháo hằn lên mắt, và tiếng nhạc lấp đầy đôi tai.
Đến khi trở về mặt đất rồi tôi vẫn thầm cảm ơn cái giây phút ấy, đã cho tôi hiểu được một khắc thanh thản đáng quý như thế nào giữa dòng đời.
Và tôi nghĩ rằng các bạn nên thử đi xem nó một lần trong đời.
Lần thứ hai là lúc đi xem một sự kiện âm nhạc nho nhỏ được tổ chức vào hồi tháng Tám tại VCCA, với sự tham gia của Mademoiselle và Pink Frog. Tôi đến muộn nên khán phòng đã chật kín, chỉ còn biết đứng ngoài nghe chữ được chữ không. Khoảng nửa tiếng sau khi có vài người đi ra bớt thì tôi cũng lẻn vào được để đứng ở cuối phòng.
Tôi nghe tiếp vài bài và không có gì xảy ra cho đến khi Pink Frog bắt đầu chơi bài Tôi và em. Bài này tôi cũng từng nghe rồi, nhưng lần đó cũng.. bất ngờ tấn công tôi luôn. Những lời hát như đâm vào da thịt, làm tôi lạnh dọc cả sống lưng, và mạng sườn với chân tay thì nổi hết cả da gà. Tôi và em. Tôi nhớ đến một cô bé, người mà tôi đáng lẽ đã rủ đi nghe cùng sự kiện này nhưng không được. Tôi tưởng tượng thấy một câu chuyện hai người đi ngược chiều nhau, thoáng gặp rồi lại lạc nhau, giữa những bộn bề đời. Như câu chữ ấy. Tôi cảm thấy như mình đang đứng ở giữa không trung và nhìn qua một tấm kính, nơi ẩn chứa những mảnh tương lai lấp ló giữa những hỗn độn. Tôi cảm thấy như cô bé ấy đã đi qua tôi lâu rồi, và tôi chỉ có thể đứng đó ngoái lại, không thể đi nổi.
Tôi không còn nhớ nổi chương trình hôm đó còn những bài gì nữa.
Hai khoảnh khắc đó, chẳng thơ mộng, chẳng phải bắt đầu cũng như kết thúc của cái gì.
Là hai khoảnh khắc mà tôi như bước một chân ra ngoài thực tại.
Là hai khoảnh khắc mà tôi sẽ nhớ về 2018.