Thứ đặc biệt nhất của quán này là ánh sáng. Những vạt vàng nhạt từ mấy cây đèn thả, vài đốm lấp lánh của dây trang trí quanh trần, và cuối cùng là cái tên được viết uốn lượn bằng hai dải neon nửa xanh lam nửa đỏ quạch; tất cả hòa quyện thành một thứ ánh sáng mờ ảo vừa đủ để nhìn thấy tất cả hình khối trong quán, nhưng dù có tập trung cũng chẳng nhìn thấy chi tiết nào cả. Hắn rất thích như vậy. Tối nay vắng khách, chỉ thấy vài bóng người ngồi túm tụm ở dãy bàn nằm bên kia quầy bar, nói chuyện với nhau bằng một âm lượng không vượt qua tiếng nhạc không lời nhè nhẹ. Tuyệt thật, J nghĩ.

“Thế rốt cuộc là ngày nào nào?”

G cất tiếng hỏi hắn một lần nữa. Ánh mắt của cô đã chớm hiện lên sự sốt ruột.

“Em có đùa với anh đâu.”

J cười nhẹ, thầm ước cô gái ngồi bên cạnh mình có thể thư giãn và nhìn thấy những điều hắn thấy ở không gian đặc biệt này. Hắn ngập ngừng thêm một khắc rồi quay sang.

“Cũng có gì quan trọng đâu, giờ sinh nhật đối với anh cũng không khác gì ngày thường cả.”

“Thế thì cho em biết cũng đâu có sao chứ?”

“Ừ chỉ là..” J miết miết hai ngón tay lên vành tai trái, “.. anh cũng không muốn nói lắm.”

“Em muốn biết cũng không được hả…”

Đôi môi của G hơi cong lên một chút. Hai bàn tay nhẹ nhàng nhấc chiếc cốc thủy tinh lên rồi cô khẽ cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, không phát ra một âm thanh nào. J ngắm nhìn tất cả những hành động đó như thể đang xem một thước phim quay chậm. Đoạn hắn cũng cầm cốc của mình lên, lắc nhẹ một vòng. Tiếng leng keng của viên đá trong cốc như để xác nhận rằng không gian ở chiếc bàn này không phải là phim câm. Dằn xuống một hơi cay nồng, hắn lên tiếng.

“Thật ra ấy, nếu muốn thì em có thể tự tìm được mà.”

“Tìm kiểu gì cơ?” G tròn mắt.

“Nếu em thực sự muốn thì sẽ có cách.”

J dừng lại suy nghĩ một chút. Hắn lắc đều chiếc cốc trong tay, để tiếng leng keng kéo dài như một hồi chuông nhỏ.

“Trước đây ấy, lâu lắm rồi, anh cũng từng hỏi ngày sinh nhật của một cô gái. Cô ấy bảo anh rằng, ‘nếu cậu thực sự muốn thì cậu sẽ tìm được thôi’. Anh thấy lạ lắm, kiểu lúc ấy anh cũng chưa thực sự hiểu tại sao. ‘Nếu cậu không tìm được, có nghĩa là cậu chưa thực sự muốn tìm.’ Đấy cô ấy nói thế. Tối hôm đó về anh thử đào bới hết cả lên, và đúng là anh tìm được ngày sinh của cổ thật. Từ đó về sau, những lời ấy cứ ám ảnh anh mãi, không phải về chuyện sinh nhật, mà là về tất cả mọi chuyện trong cuộc sống. Rằng liệu có phải, những việc mà chúng ta vẫn coi là không được, chẳng qua chỉ là chúng ta không muốn đủ mà thôi. Ta hay bị vin vào lối mòn, một con đường dễ dàng và đơn giản. Nếu thực sự muốn thì sẽ gặp được, nếu thực sự muốn thì sẽ cùng đi, nếu thực sự muốn thì sẽ chủ động, kiểu kiểu vậy.”

Uống cạn chỗ còn lại, J giơ cốc còn trơ đá lên quá đầu. Một cái chai bự lùn lùn chui ra khỏi quầy và bay đến rót cho hắn một lượng cao đúng bằng một đốt ngón tay. Viên đá lúc này chìm nghỉm, đã khó mà kêu rõ tiếng được nữa. Hắn quay sang G vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

“Anh lại nói hơi lan man quá rồi. Ý là, anh không giấu hết hoàn toàn đâu. Em có thể tìm được đấy.”

“Hứ. Anh lại lý sự rồi.”

G quay ra ngoài, tay chống cằm, không nói gì nữa. J chỉ biết cười hắt ra miễn cưỡng. Hắn ngả người ra lưng ghế, vừa nhấm nháp cốc của mình vừa trở lại quan sát những mảng sáng dìu dịu.

Có khách mới vào quán.

Bóng đen ấy lẳng lặng bước đến chỗ máy nghe nhạc, búng tay một cái trước khi lướt về cái bàn cao ở sát tường. Bản nhạc không lời bỗng tắt lịm. Không gian trong quán tưởng đâu bị đóng băng mất vài giây cho đến khi hai tiếng “tút tút” lảnh lót vang lên, nối liền sau đó là bài hát Summer Wine bản của Nancy Sinatra và Lee Hazlewood trình bày.

Strawberries cherries and an angel’s kiss in spring
My summer wine is really made from all these things

“Không tệ.” J gật gù. Thế rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn nhoẻn miệng cười.

“Này, theo em nghĩ, thì bình thường người ta hỏi ngày sinh nhật của nhau là để làm gì?”

G lấy tay chỉnh lại tóc, giọng nói ngập ngừng nhưng cẩn trọng.

“Thì, ít nhất là để biết này, xong rồi đến lúc đấy có thể tặng quà hoặc chuẩn bị một bất ngờ gì đó?”

“Thế thôi đúng không?”

Vuốt vuốt lọn tóc trên vành tai, G quay sang nhìn thẳng vào mắt J. Gương mặt cô không thực sự rõ nét dưới ánh đèn chỉ đủ sáng để lưu lại một vệt trên đỉnh đầu, nhưng hắn vẫn có cảm giác là cô đang chau mày.

“Ý anh là sao?”

“Kiểu như này…” J nhấp thêm một ngụm. “Thường nếu mà chỉ hỏi cho biết ấy, thì rồi người ta nghe xong cũng không nhớ đâu. Anh nghĩ vậy. Nó chỉ là một thông tin mang tính khoảnh khắc, họ sẽ thu nạp tạm thời để đối chiếu với một bảng so sánh mà họ đặt ra, kiểu, tháng mấy, có gần nhau không, vào mùa nào, cung hoàng đạo là gì, giống ai không, vân vân. Xong rồi thì thải ra. Quên đi. Vô thưởng vô phạt.”

Nốc cạn chỗ còn lại, hắn hào hứng lắc chiếc cốc theo điệu nhạc.

“Còn nếu để làm điều gì đó, thì tại sao lại phải chờ đến ngày sinh nhật? Đồng ý rằng đó là một ngày ý nghĩa và xứng đáng cho những điều bất ngờ. Nhưng, bất kì ngày nào trong năm cũng xứng đáng cho điều đó, lại là vấn đề có muốn hay không thôi, anh tin là thế. Nếu sinh nhật là một ngày gần gần, họ có thể để dành, nhưng nếu không thì tại sao phải chờ đợi để thể hiện mối quan tâm, hoặc tình cảm, của bản thân mình cho người khác? Đừng trông chờ vào sự đặc biệt của ngày tháng, mà nên tự hỏi vào mối quan hệ giữa người với người. Nếu muốn tặng quà, hãy cứ tặng luôn. Nếu muốn hẹn hò, hãy cứ rủ ngay. Nếu muốn cùng đi đến đâu đó, chà, tốt nhất là nên sắp xếp điều đó sớm. Em có biết tại sao không nên chần chừ không?”

“Tại sao cơ?”

Ba chữ nhẹ nhàng như tan vào trong khí. J nhìn sang chiếc ghế bên cạnh hắn. G không có ở đó. Không có ai ở đó cả. Tay hắn vẫn cầm chặt cái cốc, mà ở trong đó viên đá lăn nhanh thành một vòng tròn tạo thành tiếng leng keng không ngớt, như tiếng đệm cho giọng hát trầm khàn của Lee.

When I woke up the sun was shining in my eyes
My silver spurs were gone my head felt twice its size
She took my silver spurs a dollar and a dime
And left me cravin’ for more summer wine
Ohh-oh-oh summer wine

“Bởi vì nếu đợi đến ngày sinh nhật, có thể họ đã không còn nói chuyện với nhau nữa rồi.”

summer-wine

There are currently no comments.

Leave a Reply