Chúng ta ai cũng méo mó cả.
Như Naoko, và như Tooru. Tôi luôn nghĩ vậy. Nhưng liệu có những người méo mó một nửa không?
Một người có thể cảm thấy mình lạc lõng và xa cách ‘loài người’. Họ có thể cảm thấy mình khác lạ, rằng mình có vấn đề gì đó. Họ băn khoăn rằng mình có trục trặc gì trong đầu chăng? Cuối cùng họ kết luận mình không phải người bình thường.
Và rồi họ lại gặp những người cũng rất méo mó, thậm chí còn méo mó hơn. Và những người đó nhìn họ như cái cách họ nhìn những người khác. Vì với những người đó, họ chỉ là ‘người bình thường’.
Liệu thế giới có phải là một vòng lặp của vô hạn những tầng người méo mó khác nhau? Quá dễ để tự nhận mình là một người méo mó, nhưng cũng quá nhục nhã khi phải làm như vậy.
Ai bình thường? Ai méo mó? Hay là tất cả?
Liệu ta có hiểu nỗi đau của sự méo mó? Liệu ta có thể giúp người khác? Liệu ta có thực sự? Ai cần?
Kết luận: Sau khi viết ra mấy dòng bịa đặt lảm nhảm ở trên thì mình nhận ra rằng hình như những người khác mà cũng vật vờ trong đêm kiểu như này thì đều dùng thuốc, hoặc chất kích thích. Hình như.