Tầm này năm ngoái, tôi có lỡ phát biểu một câu vô não đại loại là như thế này:

Bao giờ công ty sập thì anh vô với em một tháng nhé.

Tôi đần độn và ngờ nghệch ngày ấy đã không kịp nhận ra rằng, startup có thể mong manh, nhưng đâu nào mong manh bằng một mối quan hệ xa xôi. Tầm đôi tháng sau đó, công ty chưa kịp sập thì tình đã vỡ tan, để lại tôi ngồi bơ vơ với gương mặt đần thối mà vẫn chưa hiểu hết được chuyện gì đã diễn ra. Đặt mục tiêu là một thứ không phụ thuộc vào mình, chỉ dẫn đến phụ ta, phụ người, phụ.. các co-founder.

Điểm chung của phần lớn các doanh nghiệp, hoặc đội nhóm, cả các cá nhân đấy là không biết gì (hoặc không vận dụng được) về OKR (Objectives and Key Results). Thiếu những mục tiêu cụ thể và những kết quả trực tiếp (mà có thể được quy về các con số) để đo lường và xác nhận mục tiêu đó; sẽ khiến công việc phải triển khai bằng cách hứng chí, phụ thuộc nặng vào trình độ và cảm giác cá nhân của người thực hiện. Nếu bạn giỏi, mọi thứ vẫn sẽ ổn thôi; nhưng nếu bạn quá tệ, hầy, sẽ không có sau đó.

Ngẫm sang chuyện hứa hẹn đại khái. Kiểu “Làm đi rồi cho ăn bánh”. Không biết làm như thế nào, đến bao giờ, đôi khi làm xong hết rồi chờ mốc mõm vẫn không thấy bánh ăn. Vậy nên người ta mới có từ “bánh vẽ”, mà Valve đã làm cả một game giải đố để minh họa cho câu nói kinh điển “The cake is a lie”.

Vậy nên, chắc là các cá nhân và tập thể nên cùng hợp tác với nhau để thống nhất nên các OKR. Bên nào có lỡ quên hoặc không biết thì bên khác chịu khó nhắc vào, tránh tình trạng cứ mù mờ bước cùng nhau để rồi mất cả doanh nghiệp, hoặc mất những cái khác nữa.

Khoan đã, đến đây tôi không biết mình đang viết gì nữa.

emo-alert

There are currently no comments.

Leave a Reply